Danh sách chương Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Đại Thúc. 1. Chương 1: Đột nhiên gặp biến cố. 2. Chương 2: Lần đầu tiếp xúc. 3. Chương 3: Sự hấp dẫn không tên. 4. Chương 4: Đăng ký. Chương 50: Đếm ngược cho tới chương kết (H) Giới thiệu truyện Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Đại Thúc - Tác giả: Thảo Nê Mị Truyện được đăng bên trên Truyện 88. Nghiêm cấm xào nấu đăng lại Thể loại: hôn nhân vừa lòng đồng, nam sủng phái nữ, đại thúc loli - hơn nhau 18 Mệnh lý cho người Nữ sinh giờ Hợi, Thứ Tư ngày 1/1/1986 Dương lịch. Âm lịch là giờ Đinh Hợi ngày Ất Tị tháng Mậu Tí năm Ất Sửu (ỐC THƯỢNG THỔ). Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Đại Thúc. Thể loại: hôn nhân hợp đồng, nam sủng nữ, đại thúc loli - hơn nhau 18 tuổi, HBất ngờ vào một ngày gia đình của An Hân Phi đột nhiên gặp phải biến cố, nên An Hân Phỉ bắt buộc phải cùng Viện trưởng bệnh viện Nhân An kết hôn sinh con. Chỉ là một cô sinh viên trẻ tuổi, An Hân Phỉ ắt nhiên đã từng nghĩ đến viễn cảnh trọng tương lai mình sẽ phải kết hôn, không ngờ rằng điều đó lại đến nhanh ngoài sức tưởng tượng như vậy… Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. là trang tổng hợp truyện audio Mp3 chọn lọc cũng như theo yêu cầu của thính giả nghe truyện. Nhiều đầu truyện audio full, audio tiên hiệp sắc, audio ngôn tình sắc sủng, truyện đam mỹ audio, audio sắc H thịt, Tiên Hiệp Sắc nặng audio, Đô thị sắc nặng audio, Linh dị sắc nặng audau. Nghe truyện audio không quảng cáo full truyện hay "Ô, hôm nay sao lại về sớm thế này?" Mẹ Cao buông tờ báo trên tay, tháo cặp kính viễn thị xuống, rót ly trà cho ba Cao."Con trai con dâu nhà lão Vương về thăm."""Ôi, vừa khéo, con trai ông hôm nay cũng về thăm nhà đây." Vẻ mặt mẹ Cao thần thần bí bí "Còn mang cả con dâu về cho ông nữa đấy.""Cao Đạm đã về?" Ba Cao gật gật đầu, hình như lại nghĩ đến cái gì "Từ từ, bà vừa mới nói cái gì, con dâu?!" Ông đột nhiên nâng cao Cao vỗ ông một cái, hất hất đầu về phía trên lầu "Nhỏ giọng chút, người ta đang ở trong phòng của Cao Đạm trên lầu đấy.""Là người như thế nào?""Tôi thấy khá tốt, là người an phận thủ thường, nhưng mà tuổi quá trẻ.""Tuổi trẻ, năm nay bao nhiêu rồi?""Cao Đạm nói năm nay mới tốt nghiệp đại học."Nghe nói con trai mình thế mà lại tìm người vợ kém nó tận hơn mười tuổi, ba Cao tay dùng sức gõ cây trượng xuống nền đất, cao giọng mắng trách "Quả thực là càn quấy!""Ba đang nói ai càn quấy thế?" Cao Đạm nắm An Hân Phỉ đi xuống lầu."Tiểu Phỉ, lại ngồi bên cạnh mẹ nào." Vẻ mặt của mẹ Cao từ ái, hướng phía cô vẫy Hân Phỉ nơm nớp lo sợ đến ngồi bên cạnh mẹ Cao, cúi đầu không dám đối mặt với ba Cao đang ""khí tràng [1] cường đại"". Cao Đạm tiện thể ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay tự nhiên mà khoát lên thành ghế sofa sau lưng cô "Ba, con giới thiệu một chút, đây là An Hân Phỉ, vợ của con.""Hừ, thì ra là cánh đã cứng cáp rồi đấy phỏng, kết hôn lấy vợ gả chồng chuyện lớn như thế cũng không cùng cha mẹ thương lượng bàn bạc, tự mình quyết định xằng bậy!" Mắng xong, ánh mắt sắc bén của ba Cao quét sang phía An Hân Phỉ. Như thể là cô dụ dỗ đứa con trai quý báu của An Hân Phỉ như bị gai đâm, nếu bây giờ có cái khe đất thì cô nhất định sẽ chui vào."Phỉ Phỉ, em còn không mau hành lễ lạy cha mẹ đi."Ba Cao giương tay lên "Thôi đừng, tôi không nhận nổi!"Nhất thời tình cảnh trở nên lúng túng, An Hân Phỉ đứng ngồi không yên, mẹ Cao vội vàng ra tay hoà giải "Thôi được rồi, lát nữa lại nói tiếp, ăn cơm trước đã!" rồi hướng vào phòng bếp gọi "Vú Trương, dọn cơm lên thôi!""Vâng, phu nhân""Đi thôi, ăn cơm nào." Mẹ Cao nhìn nét mặt không rõ buồn giận của ba Cao, quay sang lắc lắc đầu với ông con trai quý hóa nhà khi cha mẹ Cao rời đi, Cao Đạm nắm lấy tay An Hân Phỉ "Thực xin lỗi" anh quá nóng vội lắc đầu "Em không sao.""Ăn cơm trước đi, chuyện còn lại cứ để cho anh."Trên bàn ăn, ba Cao ngồi trên ghế chủ nhà, mẹ Cao ở phía bên trái, Cao Đạm cùng An Hân Phỉ ngồi phía bên phải của ông, đồ ăn ngon lành theo thứ tự được mang lên bàn ăn, khi bốn người trong nhà bắt đầu dùng bữa, bên ngoài truyền đến tiếng ô tô."Phu nhân, là cô chủ về nhà."Đang nói, con gái nhà họ Cao, em gái Cao Đạm mang theo đứa con trai bốn tuổi đi vào nhà."Anh đã về rồi à?""Ba, mẹ!""Hừ, mấy ngày nay không thấy cô đâu, hôm nay về làm cái gì?" Thật là, không làm cho người khác bớt lo."Ấy dà, hôm nay hỏa lực của ba cao quá, có phải chơi cờ cùng bác Vương bị thua đúng không ba?""Hừ!"Mẹ Cao nghiêng đầu, liếc ba Cao một cái "Vú Trương, mang thêm chén đũa ra đây.""Cháu chào ông bà ngoại ạ!""Ai u, bé Phàm Phàm của bà ngoại, bà ngoại nhớ con muốn chết rồi."Ba Cao tuy rằng thấy đứa con gái không ngoan ngoãn này vẻ mặt liền không vui, nhưng gặp cháu ngoại thì vẫn mừng rỡ, bộ dáng hòa ái, sờ sờ khuôn mặt của đứa cháu Nghệ vừa mới ngồi xuống đã chú ý đến cô thiếu nữ bên cạnh Cao Đạm, cái đầu lanh lẹ của cô rất nhanh liền hiểu được vị này chính là chị dâu mới của mình, nhưng nhìn qua cũng không lớn hơn cô là bao Nghệ nhướng mày nhìn về phía Cao Đạm, hai anh em tất nhiên là hiểu ý nhau, anh cười gật gật đầu, vẫy tay gọi cháu ngoại lại gần mình, rồi ôm đứa bé vào trong ngực."Cậu ạ!" - Giọng điệu ngây thơ đầy vị sữa của Tiểu Phàm Phàm vang lên."Phàm Phàm ngoan quá, cậu mang quà về cho con đấy, lát nữa con lấy ra chơi được không?""Cảm ơn cậu!" nói đoạn, mắt to bay tới chỗ An Hân Phỉ, cô cũng đang nhìn bé, đứa nhỏ này liếc qua một cái là biết đồ trên người bé toàn quần áo trẻ em xa xỉ, giầy thể thao màu trắng, hai mắt thật to, làn da vừa trắng vừa non vừa mềm, tóc mềm mại, nhìn qua đáng yêu cực kỳ."Cô là bạn gái của cậu sao?""......""Ha ha, con trai, đó là mợ của con đó, mau gọi mợ đi."Cao Tử Phàm hết nhìn cậu đang ôm mình, rồi lại nhìn ""mợ"" ngồi một bên, cuối cùng vươn tay ra trước mặt cô "Mợ ôm một cái~"An Hân Phỉ kinh ngạc nhìn về phía anh, lại nhìn Cao Nghệ trước mặt mình, chỉ thấy hai người đều mỉm cười, vì thế ôm thân mình mềm mại của Phàm Phàm vào trong Cao mẫu nhìn cô ôm đứa cháu nhỏ, tuy rằng động tác có hơi lóng ngóng, nhưng nhìn ra được cô cũng thực thích trẻ con, ba Cao quan sát cô, ánh mắt ông cũng có một tia biến hóa."Con ngoan, xuống thôi, chúng ta ăn cơm, đến với mama nào.""Phàm Phàm không thể ngồi ở chỗ này sao?" Đôi mắt nhỏ ngập nước nhìn An Hân Phỉ."Có, có chứ." Thiên thần nhỏ bé này ấy à, ai có thể cự tuyệt đây."Mama, mợ nói được kìa."Cao Nghệ nhún nhún tỏ ý ""không sao cả"".Vẫn là Cao Đạm sờ sờ mái đầu tơ mềm của cháu nhỏ, dỗ dành "Cậu bảo người làm mang ghế dựa để bên cạnh mợ con, con ngồi chỗ đó, được không?"Tiểu Phàm Phàm gật gật đầu "Vâng ạ."Người một nhà lúc này mới bắt đầu ăn cơm.[1] Khí tràng cường đại ""气场强大"" khí tràng 气场 là năng lượng vô hình của con người - theo Triết học Trung Quốc và Đạo giáo, nó - dù ít hay nhiều - là thứ có thể nắm chắc quy luật tự nhiên. Người thuận theo quy luật tự nhiên, khí tràng càng lớn; người rời xa quy luật tự nhiên, khí tràng lại càng nhỏ. Quy luật tự nhiên cùng quy luật hoạt động của thân thể và tâm trí con người vừa vặn thống nhất với nhau [...] Trích baikeTóm lại ở đây hiểu là ba Cao đang max tức giận, vậy thôi =.="" ========Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC tại ======== Thể loại hôn nhân hợp đồng, nam sủng nữ, đại thúc loli - hơn nhau 18 tuổi, HBất ngờ vào một ngày gia đình của An Hân Phi đột nhiên gặp phải biến cố, nên An Hân Phỉ bắt buộc phải cùng Viện trưởng bệnh viện Nhân An kết hôn sinh con. Cùng nhau trãi qua thời gian chung sống lại từng chút từng chút giao phó thể xác và tinh thần cho anh.... Cao Đạm ở viện vừa mới họp xong cùng các cán bộ cấp dưới, trở lại văn phòng liền nhận được điện thoại của mẹ Cao."Mẹ?""Vừa mới họp xong""Được, ngày mai con về" anh lại nghĩ nghĩ "Con đưa một người về"Mẹ Cao ở đầu dây bên kia lại nói gì đó, giọng anh lộ ra vẻ cười "Đúng vậy, mang con dâu về cho ngài"Cúp máy, Cao Đạm ngồi trên ghế dựa, đập tay lên mặt bàn gỗ, không biết nghĩ ngợi cái tối về nhà, vợ nhỏ đặc biệt trở nên thương người, bốn món mặn một món canh cùng cơm chín trắng dẻo đã được bày trên bàn cơm, quần áo mặc ở nhà ấm áp dễ chịu đã phơi dưới nắng nay được gấp gọn gàng, đặt chỉnh tề trên giường lớn. Cao Đạm nhướng mày, uây, cô bé này có ý tứ gì đây."Thay quần áo rồi ra ăn cơm đi nha" âm thanh dịu dàng của bà xã từ phòng bếp vọng ra."Làm liền đây" anh thay quần áo ở nhà, rửa sạch tay, đến phòng ăn ngồi Hân Phỉ cởi tạp dề, ngồi xuống gắp cho anh một khối xương sườn "Nếm thử xem hương vị như thế nào?"Anh cắn vào trong miệng, vẻ mặt nghiêm túc, điệu bộ nhai nuốt cẩn thận giống như nhà phê bình ẩm thực, trong lòng cười trộm nhìn dáng vẻ hồi hộp của chị xã ngồi đối diện, cuối cùng mặt giãn ra, cười, gật gật đầu "Ăn ngon lắm"An Hân Phỉ cười cười, cầm đũa ăn cơm."Ngày mai chúng ta về nhà đi" đang ăn, Cao Đạm bất thình lình nói một câu không đầu không đuôi."Cái gì?""Mẹ anh muốn gặp em""!"An Hân Phỉ cuối cùng có chút căng thẳng, cơm cũng ăn không vô nữa."Con dâu xấu thì cũng phải gặp bố mẹ chồng a, huống chi là phu nhân Cao xinh đẹp như hoa thế kia" anh nói đùa, lại thấy vẻ mặt cô sợ hãi kinh hoảng liền đặt chén đũa xuống, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô "Đừng sợ, mẹ anh là một người dịu dàng hòa nhã, bà thấy em, nhất định sẽ thích"Ăn xong cơm tối, Cao Đạm tự giác nhận việc thu dọn rửa bát, anh vẫn không quên chỗ đó của cô còn đang có ""tình trạng đặc biệt"" xong, ông chồng tốt ""nhị thập tứ hiếu"" - ngài Cao lại săn sóc nấu nước đường đỏ cho phu nhân Cao."Bụng còn đau không?""Còn một chút" An Hân Phỉ bĩu môi mang theo chút tủi bóp bóp cái mũi nhỏ của cô, để cô dựa vào trong ngực mình, bàn tay to nóng hầm hập dò vào vạt áo cô phủ lên bụng nhỏ "Về sau không được ăn nhiều đồ lạnh""Dạ, biết rồi"Vòng ôm của người đàn ông mang theo cảm giác an toàn, trong bầu không khí này An Hân Phỉ liền chậm rãi ngủ say, cuối cùng vẫn là anh thay áo ngủ cho cô rồi bế cô lên hôm sau, trước khi về nhà hai người ghé qua trung tâm thương mại, tuy rằng ba Cao mẹ Cao cái gì cũng không thiếu, nhưng đưa con dâu mới về nhà thì vẫn phải ra dáng Đạm đỗ xe trong gara dưới mặt đất, hai người ngồi thang máy đi lên tầng thương thang máy, anh đột ngột dừng bước chân, An Hân Phỉ khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy anh cong một bên cánh tay, hướng phía cô hất hất đầu, dường như muốn nói, còn không mau lại đây khoác tay ông cô đỏ hồng, thuận theo khoác lên, đúng một bộ dáng vợ nhỏ đáng Đạm vừa lòng, kiêu ngạo, bước nhanh cùng bà xã đi dạo phố."Mua cái gì đây?" cô hoàn toàn không có manh mối nhìn hàng xa xỉ phẩm rực rỡ muôn màu xa hoa, ba Cao mẹ Cao yêu thích cái gì cô hoàn toàn không vỗ vỗ tay cô "Yên tâm, cứ giao cho anh"Cao Đạm dẫn An Hân Phỉ vào một cửa hàng toàn là ống tẩu cổ, giải thích nói "Ba anh ngoài cầm dao giải phẫu mở sọ nghiên cứu não người, thích nhất chính là sưu tầm tẩu thuốc ở khắp nơi trên thế giới "Cô gật gật đầu ra vẻ đã hiểu, ánh mắt bị hấp dẫn bởi đủ loại kiểu dáng tẩu thuốc trên quầy triển lãm, đáp ứng không đã gọi điện trước cho chủ cửa hàng, báo tên, kiểm tra hàng rồi cẩn thận gói lại "Đi thôi""Ơ, đã mua xong rồi?""Ừ" Cao Đạm giơ túi quà tặng khỏi cửa hàng đồ cổ, hai người lại tới khu chuyên bán nữ trang, một cửa tiệm chuyên may sườn xám."Mẹ anh sinh ra trong thư hương thế gia, khi còn trẻ thứ yêu nhất chính là sườn xám, đương nhiên, bà bây giờ vẫn thích, bình thường cũng sẽ mặc ra ngoài đi chơi tụ tập cùng chị em""Anh mang theo cô xuyên qua không gian đủ kiểu dáng sườn xám "Đây, thử xem cái này""Em á?""Đúng vậy, con dâu thử giúp mẹ chồng xem sao""Thưa cô, phòng thử đồ ở bên này" cô nhân viên bán hàng rất là nhiệt Hân Phỉ không còn cách nào khác, đành phải đi lát sau, cô mặc bộ cổ phục sườn xám làm từ vải tơ nhung [1] thêu hoa do anh chọn, thiết kế tà váy xẻ cao làm đôi chân dài của cô lộ ra, khuy đóng cổ áo đứng tinh xảo, vạt áo may chéo làm bộ ngực đầy đặn của cô càng thêm cao ngất ngạo Đạm không khỏi nuốt nuốt nước miếng, thầm than, quả nhiên sườn xám là trang phục duy nhất có thể hiện ra dáng người của phụ nữ."Trông thế nào vậy?""Khụ, rất... Rất đẹp...""Theo kích cỡ của cô ấy làm một bộ""Cao Đạm?" Không phải, mua cho mẹ Cao sao?Anh thần bí cười cười ghé vào bên tai cô nói "Chẳng lẽ em không muốn mặc sườn xám làm một lần sao?""......" Lưu manh! An Hân Phỉ đỏ mặt đẩy anh Đạm bật cười, chọn một bộ sườn xám màu mận chín thêu hoa chìm mua cho mẹ Cao, hơn nữa để lại kích cỡ của bà cùng địa chỉ gửi qua bưu điện, quét thẻ thanh toán xong liền lôi cô vợ nhỏ đang không cảm thấy tự nhiên ra lại mua cho em gái anh sản phẩm mới của nhãn hiệu đá quý con bé thích nhất, đã quên không kể, anh có một cô em gái, hai người cách nhau mười hai tuổi, là sản phẩm tránh thai thất bại của mẹ Cao. Cô em của anh là một thanh niên luôn làm người khác lo lắng, tuổi còn trẻ đã thành một bà mẹ chưa cưới đã có con, anh mua thêm robot đồ chơi cho cháu ngoại trai nhỏ, hành trình mua sắm của hai người đến đây tuyên bố kết người đi dạo mệt mỏi giờ ngồi nghỉ ngơi trên ghế dài, An Hân Phỉ hỏi anh có muốn ăn kem hay Đạm kinh ngạc "Còn ăn cái thứ kia à?""Muốn ăn!" bạn nhỏ rất là kiên giơ tay đầu hàng "Ăn cái gì, anh đi mua?""Không cần, em tự đi, anh ăn không?"Anh lắc đầu "Em ăn đi"Chỉ lát sau, cô trở lại, giơ kem ốc quế tạo hình đáng yêu."Ăn ngon không?"""Có chớ, anh nếm thử xem..." An Hân Phỉ đưa kem ra trước mặt anh, không chờ cô nói xong, Cao Đạm liền cúi người hôn lên môi cô. Miêu tả dấu son môi, nhấm nháp kem thơm ngọt trong miệng liền như vậy ngốc nghếch giương to mắt ngó kem ốc quế."Xác thật không tồi" nhận xét, còn cực kỳ sắc tình liếm liếm khóe cô thiếu nữ họ An căng trướng đến đỏ bừng, cô còn chưa từng hôn ai ở nơi công cộng đông người đâu đấy, xấu hổ muốn chết đi được, tên đầu sỏ gây tội ngồi trước mặt này vẫn còn cười hì hì, hừ, cô nhét kem vào trong tay anh, thở phì phì chạy đi."Bé con đáng yêu, da mặt còn mỏng quá" anh Cao một tay cầm kem ốc quế một tay xách theo túi mua sắm, đi thang máy xuống bãi đỗ xe tìm bãi đỗ xe, An Hân Phỉ dựa trên nắp xe, màu đỏ ửng trên mặt còn chưa biến Đạm đem túi lớn túi nhỏ cất vào cốp xe "Bé con, em giận rồi à?""Hừ""Phu nhân Cao, phu nhân Cao thân yêu, phu nhân Cao xinh đẹp, đừng tức giận được không?" anh còn dùng vẻ mặt nịnh nọt hai tay dâng kem lên, cô phì cười ra tiếng, cô cũng không có thật sự tức giận, chỉ là nhất thời cảm thấy ngượng Hân Phỉ nhận lại kem trong nháy mắt, Cao Đạm ôm cô vào trong lồng ngực, cằm cọ lên đỉnh đầu cô "Tin tưởng anh, anh chỉ là không kìm được lòng"Hai người ngồi vào trong xe, chia sẻ một que kem, cả hai đều có phần, Cao Đạm tỏ vẻ anh thực vừa lòng.[1] Vải tơ nhung hay còn gọi là lụa Hàn Quốc, lụa Hàn, là loại vải có chất liệu mềm, mịn, độ co giãn cao, đứng áo, tạo sự thoải mái và sự uyển chuyển cho người mặc. Vải này được dệt theo công nghệ Hàn Quốc, ngoài sợi tơ tự nhiên, có kết hợp thêm sợi co giãn, thế nên có độ co giãn cao đó. Từ hôm đồng ý mang thai giúp người ta, An Hân Phỉ được Lan Di cùng An Chí Quốc đối đãi như ông bà tổ tông, so với ngày xưa thì đúng là khác nhau một trời một dụ như lúc này, vì trong lòng ức chế khó chịu nên mấy hôm nay cô ăn không ngon ngủ không yên, Lan Di liền "tự giác" nấu cho cô món cô thích nhất, tôm đã bóc vỏ chưng với trứng gà. Nhưng cô chưa chạm đũa, An Tử Nguyện đã lăng xăng chạy tới, ầm ĩ đòi ăn lạnh lùng thu hết mọi việc vào trong mắt, lại còn thế này nữa, đứa nhỏ An Tử Nguyện giống mẹ nó ghê cơ, mình không có mà người khác lại có thì nhất quyết phải đòi cho bằng thường với những tình huống thế này, Lan Di sẽ chiều lòng con gái nhỏ. Nhưng giờ An Hân Phỉ là bảo bối gia đình, bảo vật quốc gia, Lan Di liền trách mắng con gái."Sao con lại không biết điều vậy, cái này là cho chị hai."An Tử Nguyện là hòn ngọc quý trên tay ông An Chí Quốc, công chúa nhỏ ra lệnh một tiếng nào có ai dám trái lời, giờ bị Lan Di mắng mỏ liền la lối khóc lóc om sòm. An Hân Phỉ bị con bé làm đau đầu, cầm bát trứng non mềm vàng ươm của mình đẩy sang "Được rồi, đưa cho con bé đi, con không muốn ăn cái gì cả. Con ra ngoài một lát."Cô lấy áo khoác trên giá treo, mở cửa ra khỏi nhà, đêm hè vẫn có chút lạnh lẽo. Cô bước đi dọc theo đường cái. Gia đình cô mới chuyển đến khu này, biệt thự hồi trước đã bị đem ra toà đấu giá. Toà chung cư của tiểu khu xuống cấp nghiêm trọng, hơn nữa lại có nhiều người ở, Lan Di oán giận lầm bầm không biết bao nhiêu lần, nhưng cô lại thấy rất tốt, rất có hơi bước về phía trước, thi thoảng dừng lại nhìn ngắm hai bên đường sáng lên hàng nghìn hàng vạn bóng đèn từ các hộ gia đình, băn khoăn không biết tổ ấm của mình ở nơi lâu cô đã mong muốn có một gia đình hoàn chỉnh, hạnh phúc. Mỗi ngày cô sẽ nấu cơm, đợi chồng tan tầm về nhà cùng ăn, họ sẽ cùng nhau nuôi dạy con cái, còn có thể nuôi thêm chú cún nhỏ, tối đến có thể nắm tay nhau đi tản bộ, vào kì nghỉ có thể cùng nhau đi du lịch đây đó... Bây giờ tất cả chỉ là mộng tưởng viển vông của cô mà biết viện trưởng của bệnh viện Nhân An – Cao Đạm, anh ta sinh ra trong gia đình truyền thống hành nghề y bố là chuyên gia khoa não hàng đầu cả nước, từng đề ra phương pháp chữa trị mới hiệu quả cho bệnh não; ông nội lại là bác sĩ chuyên chức khám bệnh cho các đặc binh cùng các bậc lãnh đạo quốc gia. Tuy vậy nhưng Cao Đạm không thích lấy gia thế làm chỗ dựa, tự mình sáng lập bệnh viện Nhân An. Nếu không vụ tai nạn kia thì anh ta vẫn có cuộc hôn nhân cực kì đáng hâm mộ vợ xinh đẹp giỏi giang, con trai đáng yêu xinh xắn. Vụ tai nạn xe nghiêm trọng kia đã phá huỷ tất một đêm mất đi hai người thân thương yêu quý nhất của mình, đối với một người mà nói, thật sự quá mức đau đớn. Mà hơn nữa, Cao Đạm lại là người còn đang ở đỉnh cao, đầy đủ mọi tuần Lan Di sắp xếp hộ An Hân Phỉ một buổi gặp mặt với Cao không mặc lễ phục đắt tiền mà bà chuẩn bị cho mà chọn bộ quần áo đơn giản jeans cùng áo thun, Lan Di cũng không ép buộc được nên đành để cô như vậy mà hẹn hò gặp cô tới nhà hàng thì Cao Đạm đã đến rồi, cô theo nhân viên phục vụ dẫn đường tới chỗ anh ngồi."Xin lỗi vì đến muộn.""Không sao tôi cũng vừa mới tới thôi." Cao Đạm cười cười nhìn cô một thân trang phục đơn giản, mời cô ngồi viên phục vụ đem thực đơn cho hai người, Cao Đạm cầm thực đơn xem đồ ăn, An Hân Phỉ dựng quyển menu lên che chắn khuôn mặt, kín đáo đánh giá người ngồi đối diện ta có khi đã tới đầu 5, nhưng bề ngoài lại như trên dưới 30 tuổi, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, mái tóc ngắn cắt gọn gàng đôi chỗ hơi quăn, trên sống mũi cao là đôi kính gọng tơ vàng. Nhìn qua nhã nhặn nghiêm nghị, quần áo không thấy vết cũ kỹ nào."Em muốn ăn gì?"Cô lắc đầu. Cao Đạm nhếch khoé môi "Vậy tôi tự chọn nhé.""Được."Anh gấp thực đơn, nói với nhân viên phục vụ "Gà luộc thái miếng nhỏ, thịt xào nấm hương mướp đắng, gan ngỗng hầm, cá rán, thêm một bát canh thanh mát * để ấm"* ý ở đây là loại đồ ăn mát tính, thanh lọc cơ thể ? kiểu canh rau luộc của mình ấy"Vâng, xin anh chị chờ một lát ạ!"

cô vợ nhỏ mang thai hộ của đại thúc