1,546. Ca ca = người con trai lớn tuổi hơn mình, nhưng dưới 1 giáp (12 tuổi). Nó tương tự như "anh trai" trong tiếng Việt ấy. Tỷ tỷ = "chị gái". 27 Tháng tám 2020 Tặng xu. #2. Lúc bản thân chưa có năng lực, Lại gặp người muốn chăm sóc cả đời. Liên hệ hỗ trợ về diễn đàn
Đoàn Thanh niên Bộ Công an tham mưu tổ chức chương trình đối thoại giữa đồng chí Bí thư Đảng ủy Công an Trung ương với đoàn viên thanh niên CAND (tháng 3/2021). Mô hình "Ca tuần tra thanh niên" của tuổi trẻ Công an tỉnh Đắk Lắk. xây dựng 197 "Ngôi nhà 19/8" trị giá
Số tiền này chỉ là phần diện tích 363.523,6 m2 đất ở đô thị được Nhà nước giao đất có thu tiền sử dụng đất, trong tổng số 620.656 m2 của dự án Khu đô thị Du lịch biển Phan Thiết. định số 3371/QĐ- UBND về việc phê duyệt giá đất cụ thể để tính tiền sử
Tài sản ăn trộm là tài sản do người phạm tội có được trực tiếp từ việc thực hiện hành vi phạm tội (ví dụ: tài sản chiếm đoạt được, tham ô, nhận hối lộ…) hoặc do người phạm tội có được từ việc mua bán, đổi chác bằng tài sản có được trực tiếp từ
Thành phẩm kho cá đối ngon. Với công thức kho cá đối ngon chuẩn vị nhà hàng cũng như một số chia sẻ về cách lựa chọn cá đối, chúc các bạn thực hiện thành công món ăn dân dã này và thưởng thức món ăn ngon miệng. Đừng quên cập nhật các món ăn ngon mỗi ngày trên
Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay. Cả ngày náo nhiệt, màn đêm buông xuống kết thúc một ngày, sinh viên mới đang ở trong hoàn cảnh lạ lẫm tại ngôi trường đại học này, trong lòng ôm khát vọng về tương lai, nhiệt huyết cùng bàng hoàng, và mệt lử ngủ thiếp đi. Mấy năm tới, bọn họ sẽ trưởng thành ở nơi này, lột xác, có xấu có tốt, chậm rãi, cặn kẽ, nếm trải cuộc sống của riêng đóng cổng đã qua từ lâu, đèn trong ký túc xá đều đã tắt, lúc này ký túc xá nữ sinh giống như bóng đêm dày đặc, vươn tay không thấy năm ngón tay. Thế nhưng, mấy cô gái nào đó ở trong cánh cửa nào đó, giờ phút này lại làm ra chuyện cực kỳ đen tối cực kỳ đáng cầy, bia, chuối tiêu, vô cùng thú Quý đang cầm bia, trong lòng suy nghĩ, nếu Mễ Tu nhà cô biết ngày đầu tiên nhập học cô đã uống rượu, anh có thể giận cô cả đời mà lấy lại “sính lễ” hay không nhỉ, tắc lưỡi mấy tiếng, cô đột nhiên uống một ngụm bia, hai mắt lờ mờ, toàn thân khoan tính của Hầu Tử đang chiếu bộ phim hành động lãng mạn của đảo quốc Nhật Bản, bởi vì khí chất dung tục của mình, cho nên cô tắt tiếng, hình ảnh vốn khiến người ta huyết mạch tuôn trào bởi không có âm thanh quyến rũ và thở gấp mà khiến người ta cảm thấy quả là vô vị. Tiêu Quý vươn cổ ra liếc nhìn hình ảnh kia không có tí cảm xúc, trong lòng cô kiêu ngạo lại tự hào, Mễ Tu nhà cô so với ông chú trên máy tính kia càng đẹp trai hơn, vóc dáng hoàn hảo, kỹ thuật tốt, thể lực rất tốt!Nghĩ đến Mễ Tu thể lực không biết mệt mỏi, Tiêu Quý cười ha ha ra tiếng, dưới sự thúc đẩy của cồn, tính ngay thẳng ngượng ngùng gì đó đã sớm kết bạn cùng xa chạy cao bay rồi.“Tiểu Kê cười gì đó?” Tiểu Mã Ca ném xuống hai chai bia đã uống hết, ló đầu xuống tỏ vẻ thoả thuê, mái tóc dài tự nhiên che nửa khuôn Quý dụi mắt, lờ mờ nhìn Tiểu Mã Ca. Dựa vào ánh sáng nho nhỏ của đèn cầy, mái tóc đen che khuất gương mặt Tiểu Mã Ca, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, bởi vì uống bia mà đôi môi mọng nước đỏ bừng, cả người toả ra vẻ quái dị của nữ quỷ.“Ha ha ha…” Tiêu Quý nâng khuôn mặt Tiểu Mã Ca cười ngây ngô, chọc ngón tay vào cô, yếu ớt nói “Cậu rất giống nữ quỷ!”Lời này vừa nói ra, Hầu Tử và Mị Mị không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiểu Mã Ca, nhất thời phì Mã Ca giơ móng vuốt lên, làm ra thế Cửu âm bạch cốt trảo, gào không khí hai cái, giọng nói u ám khủng bố “Còn cười…các cậu còn cười…”Hầu Tử và Mị Mị không hẹn mà cùng im miệng.“Ha ha ha…” Tiêu Quý ôm bụng lăn lộn trên giường, bia đổ đầy ra Mã Ca vẫn giở trò cũ nói với Tiêu Quý “Còn cười nữa tớ sẽ ăn cậu…cậu…” Còn bắt chước Sadako Quý ngừng cười ngay tức khắc, cô ngẩng đầu nhìn Tiểu Mã Ca, vài giây sau, bắt đầu bật cười “Cậu giống đồ ngốc nha!”“Ha ha ha ha ha!” Hầu Tử và Mị Mị cười theo.“…” Tiểu Mã Ca nản lòng cụp móng vuốt xuống, có phải cô bị Tiểu Kê đùa giỡn không…Thật lâu sau đó, Hầu Tử cười đủ rồi, cô cầm một trái chuối, cắn một miếng lớn, trêu chọc nói “Chuối tiêu thật sự là thứ tốt, cho dù bạn đói bụng hay là khát nước, nó đều có thể giúp bạn giải quyết, trình độ vạn năng tuyệt vời, gần bằng với dưa chuột đấy!”Tiểu Mã Ca rất già dặn tỏ vẻ hiểu biết mà gật đầu đồng Quý từng trải tỏ vẻ hiểu ý, uể oải lắc đầu.“Chuối tiêu có thể giải khát sao?” Bạn học Mị Mị ngây thơ hiền lành lại đáng yêu hỏi.“…” Ba người nhìn về phía cô tỏ vẻ thông cảm, thật sự rất muốn đập vỡ máy tính của Hầu Tử! Chẳng dạy dỗ trẻ em được gì cả!-tôi là đường phân cách của Mị Mị thật ngốc thật khờ-Hầu Tử tắt máy tính, nằm sấp trên giường, cô nhìn Tiêu Quý ở giường đối diện hỏi “Tiểu Kê à, nói xem cậu và bạn trai khôi ngô tuấn tú của cậu quen nhau thế nào hả, tớ rất muốn nghe đó.”“Cùng câu hỏi.” Tiểu Mã Ca vén tóc lên, cũng nhìn về phía Tiêu Quý.“Cùng câu hỏi 10086.” Mị Mị ngồi xổm trên giường, nghiêm túc nghe chuyện Quý chớp mắt, nhìn ba cặp mắt đang nhấp nháy như sao, cô kiêu ngạo nói “Muốn nghe chuyện xưa, cũng được thôi, nhưng hãy kể mối tình đầu của các cậu trước đi!”“Được! Tớ kể trước!” Hầu Tử xung Quý nhìn về phía cô, ngồi xếp bằng trên giường.“Hừm! Hừm!” Hầu Tử hắng giọng, nhấc tay hướng về phương xa, ra vẻ xa xăm nói “Đó là một câu chuyện thảm thương…”“Nói tiếng người!” Tiểu Mã Ca ôm gối ném lấy cái gối, Hầu Tử ngã nằm trên giường, che trán, uỷ khuất nói “Người ta nói tiếng người mà, câu chuyện rất thảm thương. Tớ vẫn thích anh ấy, anh ấy đã từng nói muốn kết hôn với tớ, nhưng vì chuyện của thế hệ trước, anh ấy đi không từ biệt, sau này tớ chưa từng gặp lại anh ấy.”Quả nhiên đầy thảm thương…“Ôi, chuyện của thế hệ trước cần gì liên luỵ đến hai người chứ.” Tiêu Quý tiếc hận nói.“Đúng vậy đúng vậy, Hầu Tử nhất định rất đau lòng.” Mị Mị nhìn Hầu Tử với vẻ thông cảm, hoá ra dưới bề ngoài vui vẻ vô tư của cô là một trái tim bị vỡ nát.“Cậu không phải tới giờ vẫn còn nhớ thương anh ta chứ.” Tiểu Mã Ca nói trúng tim đen.“Không có đâu! Mười mấy năm không gặp, đã quên mất dáng vẻ của anh ấy lâu rồi.” Hầu Tử thoải mái nói.“…Mười mấy năm không gặp?” Tiêu Quý tò mò.“Đúng vậy!” Hầu Tử nói.“Lúc ấy cậu bao nhiêu tuổi?” Tiểu Mã Ca hỏi, huyệt thái dương giật giật mấy cái.Năm sáu tuổi thì phải!” Hầu Tử nói.“…” Sao các cô lại cho rằng con khỉ hoang dã này cũng từng có mùa xuân!“…Vậy Tiểu Mã Ca thế nào?” Cô sẽ có một đoạn tình cảm lưu luyến không kềm chế được hay Mã Ca tựa vào đầu giường, âm thanh hình như hơi xa xăm “Thì là chuyện của hai năm trước, đối phương là thầy giáo dạy thêm của tớ hồi trung học. Lúc tớ học năm nhất, môn hoá rất kém, mẹ tớ liền tìm gia sư cho tớ, mỗi tuần đều đến nhà tớ phụ đạo môn hoá. Khi đó còn nhỏ, cũng có thể gọi là mối tình đầu, hơn nữa anh ấy rất đẹp trai, dần dà tớ nảy sinh tình cảm khác thường đối với anh ấy. Cái tuổi mười lăm mười sáu ấy mà, ngây thơ lại xung động, thích thì phải thổ lộ.” Dừng một chút, Tiểu Mã Ca nhẹ giọng vài phần “Kết quả sau ngày tớ thổ lộ, anh ấy liền nghỉ làm.”Trong phòng chợt yên tĩnh Quý nhìn Tiểu Mã Ca, bỗng nhiên rất hiểu cô, vào lúc ấy cô nhất định rất khổ sở, cho dù là bị từ chối cũng chẳng bằng không có kết quả thế này.“Sau đó, tớ là đại diện môn hoá của lớp tớ đấy.” Tiểu Mã Ca quay đầu lại cười, rất tự hào, rất chua tình đầu, thường thường không có kết quả tốt, hoặc là nói căn bản không có kết quả. Giống như Hầu Tử vậy, rơi vào một hồi ức mơ hồ không trọn vẹn, hoặc là giống như Tiểu Mã Ca, hoa chưa nở thì đã héo tàn, trở thành tiếc nuối vĩnh viễn. Nhưng cho dù quá trình và kết quả thế nào, đêm dài tĩnh lặng khi nhớ tới đoạn thời gian rối rắm lại rung động lòng người kia, nhịp tim vẫn không thể kiềm chế mà tăng tốc, khoé môi vẫn nhếch lên, mặc dù độ cong lên có nhiều chua chát, mặc dù trong lòng vẫn thiếu một góc, nhưng rốt cuộc đó là một khối trong suốt nhất ở tại đáy lòng, tuy rằng một khối này rất nhỏ, nhỏ đến tí ti, nhỏ đến mức rất hiếm khi nhớ đến nó vào ban đêm, nhưng đêm đó lại ngủ rất bình thản, mặc dù khoé mắt ươn ướt, nhưng không hối ơn người kia đã tặng tôi khoảng không vui vẻ, tôi sẽ không gần đến rạng sáng, chìm đắm mãi trong quá khứ, ánh đèn đã tắt, mong đợi ánh sáng mặt trời tươi Quý nằm trên giường, nhưng lại chẳng buồn ngủ chút nào. Câu chuyện của Hầu Tử tuy rằng hoang đường, của Tiểu Mã Ca dù cho không hoàn mỹ, nhưng chúng lại khiến cô xúc động, đủ loại ký ức bối rối, hoang mang ngắn ngủi đã chôn dấu sâu kín trong đáy lòng nay tuôn ra, rõ ràng như ngày hôm vĩnh viễn sẽ không quên, khi Mễ Tu đỏ mặt chạy đến trước mặt cô, ấp úng nói muốn cô làm bạn gái của anh, trong lòng cô đã chấn động như thế nào.
heokool Cà rốt, trứng hay hạt cà phê? 1 Truyện dài NHÀ NÀNG Ở CẠNH NHÀ TÔI Cuộc chiến giữa Nhíp và Quần Đùi Hoa Tác giả Li Ni thông minh Thể loại Tự truyện Tình trạng Hoàn thành Một câu chuyện viết theo dạng tâm sự và nhật kí của một anh chàng mới lớn nên mang lời kể thật thà và hài ước. Nhưng cũng chính vì thế mà truyện được người đọc đón nhận dễ dàng và coi nó như một liều thuốc xả stress không mang nặng tính văn học và bỏ qua những quy tắc nghiêm khắc của văn chương. Hãy cười thoải mái và cũng có lúc phải lặng với mối tình của hai nhân vật chính bạn nhé! cảnh báo mỏi quai hàm C1. Mới sáng sớm đã bị bấm chuông inh ỏi. Bực mình. Mình lật chăn vùng dậy, chạy xuống nhà với cái quần đùi không thể chóe hơn. Tưởng nhà có thư hay điện báo hay thu tiền điện gì gì đó. Ai dè nhỏ hàng xóm. Mình mừng thầm chắc bác nhà bên nấu xôi chè gì đó bảo nhỏ đem sang cho nhà mình chút. Chưa kịp nói gì nhỏ đã đẩy cửa cổng bước vào, mặt mũi hằm hằm như thịt bằm nấu cháo, tát mình cái BỐP! Rồi chẳng để cho mình kịp la lối gì, nhỏ hét luôn một chàng. Lúc này mình vừa xoa mồm vừa tròn mắt nhìn nhỏ. Nhỏ này hôm nay bị khùng sao ý, sáng sớm bấm chuông vô nhà tát người ta xong còn chửi. Mình thề là nhà mình có chó là mình chạy vào thả cho nó đuổi nhỏ chạy chết luôn. Mặt mình lúc này chắc kinh hãi lắm. Nhỏ thì cứ xa xả. "Anh bị điên hay sao? Anh là thằng vô duyên nhất trên đời. Anh không gỡ ngay nó xuống thì đừng trách tôi, thần kinh..." bla bla. Mình cá cả mạng sống cùng cái quần đùi hoa mình đang mặc là mình hiểu nhỏ nói gì thì mình bị sét đánh ngay. Hay nhỏ này đánh ghen nhầm người? Nhỏ về rồi mà mình vẫn run. Bình thường ỏn à ỏn ẻn nói không nên câu mà sao hôm nay như vừa mới uống phải đống thuốc lắc vậy trời Tỉnh luôn cả ngủ. Mình vừa bật máy tính, vừa vặn vẹo hàm xem có gãy cái răng nào không. Đau như trèo cau bị ngã. Vào trang cá nhân, tá hỏa, có cái ảnh của mình vừa bị báo cáo vi phạm. Mình nhớ là hôm qua mình có đăng ảnh nude hay gì đâu . Nhấn vào thư thông báo. Xém té ghế. Trời ơi, sao mình quên nhanh thế. Sáng qua mắt nhắm mắt mở ra ban công vươn vai, nhìn thấy ngay em hàng xóm bắc ghế ngồi ngoài ban công nhà ẻm... nhổ lông nách. Hứng lên chụp cho em một tấm. Mang vào post lên face kèm theo caption "Mới sáng ra đã thấy em hàng xóm nhổ lông nách". Sau đó lũ bạn mình vào chém nhau tơi tả, cười rũ rượi. Thôi xong rồi. Cái ảnh có rõ mặt đâu Ai biết em nó là ai mà hùng hổ sang tát mình lệch mặt thế này. Đã thế, không gỡ ảnh xuống đấy. Xem làm gì được nhau. Nói năng nhẹ nhàng đây còn nghe. Đã châm mìn thì anh phải ném. Mình mắm môi mắm lợi viết cái sờ tát tút mới "Vừa bị ẻm hàng xóm tát. Cuộc chiến chính thức bắt đầu!" Xong đâu đó, mình bỏ xuống bếp ăn sáng. Nghĩ mình có khốn nạn quá không ta? . Thôi kệ, thỉnh thoảng quậy cho vui. Sống cạnh nhà nhỏ mấy năm trời mà chả được lần chào hỏi bắt chuyện. Nhất là cay cú mối thù vừa bị tát nổ đom đóm mắt. Không cho qua được. Ngày mai, cái gì đến sẽ phải đến Hiệu chỉnh bởi quản lý 16/1/2014 2 C2. Từ ngày hôm đó đi học, mỗi lần bước ra khỏi cổng mà mình phải ngó trước ngó sau mãi mới dám phóng ra đường. Gì chứ, con gái mà bị dìm hàng khùng lắm. Nhỡ đâu em ý điên lên lựa thời cơ lao ra phang cho mình một gậy lăn quay ra trấn thương não thì mình biết ăn vạ ai? Vì mấy cái lông nách mà sống đời sống thực vật chết không cam lòng Facebook của mình tự nhiên tăng lượt theo dõi vùn vụt, yêu cầu kết bạn đến mấy chục người. Hầu hết là bạn bè anh em nhà nhỏ. Nhỏ này định spam cho mình ăn hành đến khi mình gỡ ảnh hay sao ý. Chiều lòng nhỏ, mình cho cái ảnh thành tin nổi bật trong trang facebook, ngày nào cũng đổi thời gian về hiện tại cho nó cứ hiện lên đầu trang cá nhân Mới hai ngày mà cái ảnh của mình mấy trăm lượt like và hơn nghìn comment. Chẳng có lấy cái comment nào của mình và nhỏ. Hầu hết là phe của mình và phe của nhỏ chửi nhau. Phe của nhỏ thì toàn mấy nhóc lít nhít, có cả mấy nhà người lớn vào chửi mình vô đạo đức vô văn hóa thậm tệ. Phe của mình thì cười sằng sặc cãi “Mới đầu chả biết ẻm là ai, nhờ người của ẻm mà giờ ẻm ra đường ai cũng biết, chúc mừng ”. Người ngoài cuộc cứ múa may quay cuồng còn người trong cuộc thì im ỉm đóng cửa. Người đau khổ, kẻ hả hê. Sáng sáng ra vươn vai không thấy nhỏ hàng xóm nữa. Cửa phòng nhỏ cứ đóng im ỉm. Mình vươn vai, ngó ngó vài cái rồi đi vào. Hôm nay ăn cũng không thấy ngon nữa. Cảm giác tội lỗi thế nào ý. Mình gặm nốt cái bánh mì, định bụng lát lên gỡ cái ảnh xuống để mai em ý ra đường còn dám ngẩng mặt lên với bạn bè. Cứ thế này, mọi chuyện quá lên, em đi kiện mình xâm phạm đời tư cá nhân thì bỏ xừ. Mẹ bảo mình lên gác rút cho mẹ ít quần áo. Ừ thì lên rút xong xuống giải quyết hậu quả. Mở cửa ban công, giật bắn mình. Nhỏ đang rút quần áo. Mình lúi cúi vơ đống quần áo nhà mình vào để nhanh chạy xuống nhà. Nhỏ này tát đau lắm, suýt gãy răng, nhỡ đâu điên quá bẻ cong song sắt chạy sang xử mình thì tàn đời trai. Quay sang nhìn trộm nhỏ. Muốn khóc thét. Trên tay nhỏ là đống quần đùi hoa của mình. Chả biết nhỏ thò tay rút trộm, hay là gió bay sang. Nhìn mặt nhỏ vẫn hằm hằm như hôm trước. Chắc đống quần của mình bị xé tan nát quá. Mình đứng đờ người. Cố gắng lắm mới dám mở lời “Đằng ấy cho tớ xin..” “Mơ nha cu! Dám chơi chị à?” Mình nghe xong tí ngất. Ít ra mình cũng hơn nhỏ 2 tuổi. Ăn nói hàm hồ vậy trời ! Chưa kịp phản ứng, nhỏ cúi xuống nhét đống quần đùi của mình vào lỗ ống thoát nước luôn. Mình khóc không nổi. Nay lại phải nhờ mẹ đi mua quần đùi cho. Mà đống quần kia mới mua chứ lâu đâu. Facebook của mình hôm nay có stt mới. Chỉ vì mấy cái lông nách mà mất quần đùi’’ heokool Cà rốt, trứng hay hạt cà phê? 3 C3. Mấy ngày nay, 2 thứ xuất hiện nhiều nhất trong những giấc mơ của mình là cái nhíp và quần đùi hoa. Cái nhíp khỉ gió kia thì mình chả quan tâm. Nhưng cứ nhắc đến quả quần đùi hoa thì ruột lại đau như cắt, nước mắt lại đầm đìa. Tất cả tài sản của mình đã ra đi vào cái ngày chả mưa chả nắng. Hôm đó mặc quần kẻ sọc của bố mà không dám bước ra cửa phòng. Mà các cụ già cũng có cái mốt đẹp thật. Mặc quần đùi kẻ sọc trông không khác gì tù nhân. Sáng sớm mình lại ra cửa vươn vai. Mình thề rằng nếu được trả lại đống quần, mình nguyện sẽ mua nhíp cho em hàng xóm dùng cả đời, bao giờ không có lông nách mà nhổ nữa thì thôi. Đang suy nghĩ miên man thì giật mình vì bên ban công nhà nhỏ có tiếng động. Quay sang vẫn thấy cửa phòng đóng im ỉm. Thấy ghê ! Hôm nay ra ngoài chẳng cần ngó nghiêng nữa. Nhỏ mà xông ra là mình chiến luôn. Bây giờ là nỗi đau ngang nhau, hận thù bằng phẳng. Tối đi học về, mẹ đã mua cho mấy quần đùi rồng bay phượng múa. Chỉ tội chưa được mặc vì mẹ bảo phải giặt không mặc luôn sẽ bị ngứa... Mình nhăn nhó cho đống tài sản mới vào máy giặt. Mò mẫm lên facebook xem có gì hấp dẫn. Sao hôm nay chẳng thấy động tĩnh gì ở cái ảnh của nhỏ thế nhỉ ? Hủy được vài cái quần đùi của mình mà hả hê tới mức dừng trận chiến rồi sao ? Mình lần mò sang face nhỏ, mà nhỏ có cái ava lừa tình dã man, cũng nháy mắt chu mỏ như ai. Khóc thét. Vào trang cá nhân của nhỏ mà mình như bị sét đánh ngang tai. Chình ình nổi bật giữa trang là ảnh mình mặc quần đùi sọc đứng ngoài ban công vươn vai uốn éo. Cái caption cũng không thể đau lòng hơn. Sớm ra thấy anh hàng xóm uốn éo luyện hàng’’ Mà cũng phải công nhận đi. Nhìn mình trong ảnh thấy kinh. Người gì gầy nhẳng toàn tay với cẳng không à. Mà trong lúc vươn vai trông cái dáng mình thật khó đỡ, ưỡn đúng chỗ cần ưỡn. Quả ảnh này mà mấy đứa trong lớp nhìn thấy thì mình đến phải chuyển trường Khỏi phải nói. Giờ mới hiểu vì sao hôm trước bị tát tí gãy răng. Chính mình đây còn không giữ được bình tĩnh, chỉ muốn vạng cho nhỏ một chày. Họ hàng anh em nhà nhỏ được bữa cười thả phanh. Mà mất dậy cái là bạn bè mình mới khốn. Chúng nó vào hùa cười rũ rượi, bình luận chém mình tơi tả cùng phe địch. Tự nhiên còn mỗi mình mình một phe. Không bị ai đánh mà người mình đau ê ẩm, như vừa bị vứt vào cối xay. Hằm hằm lên tầng thượng phơi quần áo. Mình ngó sang bên sân nhà nhỏ xem có cái quần nào của nhỏ mình khều về nhét ống thoát nước nhà mình cho bõ tức. Vậy mà nhỏ đã rút hết quần áo từ bao giờ rồi. Đành ngậm ngùi phơi quần. Hôm nay mình cẩn thận phơi ra phía xa sân nhà nhỏ, dùng kẹp hẳn hoi cho gió không thổi bay sang. Mất đống quần này chắc mẹ cho mình cởi truồng luôn mất. Được lắm, đợi đấy hàng xóm ! Lần đầu tiên mình vừa phơi đồ vừa nghiến răng heokool Cà rốt, trứng hay hạt cà phê? 4 C4. Vừa mò mẫm mở lại máy, nghĩ cách trả thù thì mất điện ! *mặt ngu*. Mẹ mình gọi với lên, giọng vang khắp nhà - Hoàng ! Xuống đây ngay ! Sang nhà cô Thi đòi hộ mẹ cái đèn tích điện ! Gì vậy mẹ ơi ? Sang nhà nhỏ hàng xóm lấy đèn á ? Không đời nào ! Mình run rẩy lết ra cầu thang thương lượng - Mẹ xinh đẹp ơi, mẹ lấy hộ con. Con không có quần ! - Một là mặc quần dài vào sang lấy, hai là từ mai mẹ cắt mạng ! Không đời nào ! Cắt mạng vào lúc này ngang với cắt tiết mình. Lần mò tìm quần dài mặc không khác gì người mù. Mình chỉ ước giờ có điện, mình nguyện làm thân trâu ngựa lấy em nào ế con bác thợ điện để trả công. Bấm chuông nhà nhỏ mãi không thấy nhỏ ra. Mình lững thừng về nhà. Mẹ đợi lâu quá nên cáu, gắt um lên - Thiếu i ốt hả Hoàng ? Mất điện bấm chuông ai nghe ? Lại lững thững sang. Cô Thi đi công tác mấy ngày nay. Chỉ có nhỏ ở nhà. Mình gọi chắc gì nhỏ đã ra. Bực quá nhặt đá ném chó. Con chó becgie nhà nhỏ sủa ẩm lên, sồ chân lên cổng. Nó mà thoát ra được mình chỉ còn nước vào viện nằm. Nhỏ mở cửa đi ra. Mặt nghiêm như đi họp quốc hội. Nhỏ quát con chó im lặng, đứng trong sân hỏi - Gì đây? Định tát lại hay đòi quần! Choáng! Nghe nhỏ nói mà ù cả tai. - Định làm cả 2! Sao không? Nhỏ cúi xuống tháo xích chó. Mình nhìn thấy thế bủn rủn chân tay. Đấu với nhỏ còn có cơ thắng chứ đấu với chó thì hết đường lành lặn. - Ế… không! Mẹ đằng này bảo đằng này sang đòi đằng ấy cái đèn tích điện! - Đây chả mượn mẹ đằng ấy! - Đằng ấy không mượn nhưng mẹ đằng ấy mượn. - Thế thì đằng ấy đi mà đòi mẹ đằng này. Nói xong nhỏ quay vào nhà luôn. Quá quắt! Mình đứng như trời trồng ở cổng nhà nhỏ. Muốn lao vào bóp cổ nhỏ chết tươi mà sợ con becgie. Cú quá. Nhỏ chơi trò chó thì mình chơi trò mèo. Mình về cửa nhà rồi hét ầm lên - Mẹ ơi! Con đòi đèn nhưng cô Thi không trả. Chó mấy nhà đối diện nghe thấy tiếng hét, sủa ầm ĩ. Mấy đứa trẻ hàng xóm ló đầu ra cổng nhìn. Ngượng quá, đành… đứng huýt sáo chống chế. Có vẻ có hiệu quả. Nhỏ hàng xóm mở cửa cái XOẠCH, mở cổng cái RẦM, hằm hằm bước đến gần mình. Mình vẫn còn hãi cái tát hôm trước nên tư thế phòng thủ. Nhỏ mà tát nữa là mình không nhịn nữa đâu. Ai dè nhỏ đứng nhìn mình chăm chăm, mình cũng đứng nhìn nhỏ chăm chăm. Chỉ cần không tát mình hay sàm sỡ mình mà cứ nhìn thế này, mình đấu đến khi nào có điện thì thôi. Nhìn chán, chắc thấy mình đẹp trai quá, nhỏ quắc mắt nhìn chỗ khác. Mình đang mừng thầm thì nhỏ quay lại phía mình, tống thẳng cái đèn tích điện vào ngực mình, tiện thể lúc mình đang đau đớn, nhỏ nã cái guốc vào dóng chân mình. Học võ hay sao mà đá đau điếng. Trong lúc hoảng loạn quá, lại sợ trời tối, nhỏ đạp cho mình mấy phát nữa thì mình hết đường sống, mình hét ầm lên - Mẹ ơi con cô Thi đánh con! Nhanh như cắt, nhỏ thụi cho mình một quả đấm nóng hổi ngay mũi rồi chạy biến vào nhà. Bỏ mặc mình ngã dúi dụi dưới gốc cây xà cừ. Ngàn lần trong giấc mơ, vạn lần trong ác mộng, cũng không có cảnh tượng nào hãi hùng đến thế này. Mẹ hốt hoảng chạy ra đỡ mình dậy. Bật đèn lên soi. Vừa nhìn thấy mình, mẹ chửi ầm ngõ - Mất dậy. Mới ra đường đã gây sự với thằng nào để nó đấm cho sưng mặt thế này? Mình mếu máo thanh minh - Con cô Thi đánh con! - Thằng mất dậy, mày nói vớ vẩn cô ra tát vỡ mồm mày giờ. Đi vào nhà ngay. Mẹ cầm đèn vô nhà luôn. Đau lòng quá. Vừa lết vào nhà thì có điện. Mẹ nhét vào tay mình lọ dầu rồi ngó xem mình có xây xát gì không. Vừa dòm xuống phía dưới, mẹ cười ầm lên - Ra ngoài đường mà quần chưa kéo khóa. Mất nết! Mình tia ngay xuống, thấy cửa sổ mở tung, cái quần kẻ sọc của bố còn lòi cả ra ngoài. Nhăn nhó cầm lọ dầu đi lên gác. May mà trời tối om chứ không mình lại thành hot new trên facebook nhỏ đáng ghét kia. Ngồi phịch xuống cởi quần dài ra. Chân mình đã kịp đỏ và chuẩn bị chuyển sang thâm tím. Mũi mình đau đến mức phải thở bằng mồm. Mình nằm vật ra Với lấy điện thoại vào facebook. Trạng thái mới “Qua mất quần đùi, hôm nay vỡ mũi” Giấc mơ của mình đêm nay không còn có nhíp với quần. Luẩn quẩn trong tâm thức là hình ảnh mấy cái đèn tích điện chạy tứ tung, đấm đá nhau vỡ kính vỡ quai. heokool Cà rốt, trứng hay hạt cà phê? 5 C5. Sáng nay mình dậy sớm vì mũi đau nhức quá. Chân cũng đau thấu xương. Nằm nghĩ mãi về nhỏ. Tự nhiên mình muốn xin lỗi, muốn làm hòa quá. Nửa vì sợ nhỏ, nhỏ lắm chiêu như thế, biết đâu còn tìm trò hại mình dài dài. Nửa thấy có lỗi vì đã đem nhỏ ra làm trò cười cho thiên hạ. Tiếng chuông cửa làm mình giật bắn. Cảm giác y như cái hôm bị nhỏ gọi xuống tát. Mình tập tễnh xuống nhà. Vừa ló đầu ra, suýt ngã vì nhìn thấy nhỏ đứng ở cửa. Lại gì nữa đây? Mình không dám bước thêm bước nào nữa, cứ đứng trong nhà nói vọng ra - Gì vậy? Hôm qua đánh chưa hả à? Nhỏ thò tay vào cổng mở then. Óe! Mẹ đi làm không khóa cổng. Chẳng hiểu sao mình run như cầy sấy. Sợ quái gì nhỏ chứ, mình to gấp đôi nhỏ, cùng lắm đóng cửa đè ra hấp >” ’” Quay ra ôm chặt lấy bà, hít hít mùi trầu trên người bà. Tiện tay quờ quờ sang em, cấu sườn em, bị em cấu lại tí hét ầm lên. Người gì mà ác. Nghe tiếng em cười khúc khích mà không biết em cười cái gì. Cười những câu chuyện bà kể hay cười mình. Lại một đêm mình và em ngủ thật ngon trong một căn nhà ở một góc nhỏ yên bình của thế giới, mặc kệ ngoài cửa sổ sương giăng lạnh ướt hết vườn chuối của bà. … Bà gọi mình và Vi dậy sớm để ăn sáng rồi cùng bà đi xin mạ cấy đền cho bà Ân. Đang ngáp ngủ thấy em đi đôi ủng của bà nhảy nhởn giữa nhà mà cười phì bọt mép. Trời ạ, bà nội này quậy dữ thấy mồ. Nhảy khắp nhà chán thì chạy ra nhảy lên lưng mình, vò tóc mình rối tung. Thỉnh thoảng thế này không sao chứ ngày nào cũng quậy thế này thì mình chết sớm. Đánh yêu em mấy cái rồi quát em ăn nhanh còn đi cấy. Lần đầu tiên ra ruộng cấy. Hồi hộp hơn ngày đầu tiên đi học. Mình và Vi đẩy xe cải tiến mạ đi theo bà. Ra đến đồng đã thấy lũ trẻ có mặt đông đủ. Thằng cùng bố cuốc ruộng củ, thẳng thả trâu, thằng ngồi vót tre làm giàn cho đỗ leo, thằng dựng giàn bầu giàn bí. Ngó mặt mình, đứa nào cũng muốn chạy ra nhưng đang dở việc nên thôi. Bà hướng dẫn mình lội khéo không nát lúa. Mình và em chỉ đứng giúp bà lấy mạ còn lại để bà cấy. Em có lúc ngứa ngáy cũng vặt mạ cấy thử nhưng nhìn đường cấy méo ma méo mó lại ngượng nghịu đứng lên. Bà cấy nhanh lắm. Một hồi đã xong. Mình thì chẳng làm gì, mạ thì đã có em đưa, nên cứ đứng nhìn em với bà. Bà thì cặm cụi, em thì cười luôn luôn. Cười nhiều thế không biết có bị khô lợi không nữa. Bà cấy xong còn chưa đến 8h. Mình và em đẩy xe về cất. Trước khi về bọn trẻ còn gọi với theo - Hoàng ơi 9h ra chơi nhá. 9h bọn tao xong hết việc. Mỉm cười đáp lại. Lũ này lạ. Mới quen chúng nó có một ngày mà cứ như bạn trăm năm. Đẩy xe về cất vào chuồng lợn, bà thay quần áo chuẩn bị đi thăm mấy người bạn. Mình và em cũng thay đồ rồi chạy ra đồng chơi. Mà không hiểu sao hôm nay chưa thấy mặt thằng Học. Vừa mới nghĩ xong, đi qua nhà nó đã thấy tiếng nó gọi - Hoàng, Hoàng ơi! - Hở? Ở đâu đấy? - Đây đây, trên này. Nhìn lên trên tường rào nhà nó, thấy nó lấp ló cái đầu ra nhăn nhó. - Mày đi vào đây tao bảo. Đừng cho con Vi vào. Bảo em đứng đợi rồi lách qua cổng vào nhà, thấy thằng bé đứng khúm núm quấn tàu lá chuối quanh hông - Mày có quần không cho tao mượn cái! - Thế quần mày đâu? Lúc này ngó kĩ mới thấy thằng nhỏ đang cởi truồng. - Qua tao ăn trộm ổi bị người ta bắt được, lôi về mách bố tao, nên nay bố tao cất hết quần để tao ở nhà không trốn đi chơi. - Trời ạ. Đợi tao! Mình chạy ra cổng bảo Vi về lấy cho mình cái quần đùi rồi lại quay vào với nó. Nhìn qua đùi lại thấy mấy vết roi đỏ rồi. - Có mỗi tao với mày, bỏ tàu lá chuối ra tao xem nào! - Không, chim tao xấu lắm! - Thế chim thế nào mới đẹp? Nhựa chuối dính hết ra tay rồi kia kìa! - Không, chim tao nó đen sì như bãi cứt trâu. - Của tao có trắng đâu? Cò quay với thằng Học một lúc thì em thò đầu vào cổng gọi. Thằng bé giật bắn mình nhảy vào bụi râm bụt ngay cạnh hét ầm lên. - Trời ơi, đã bảo không cho con Vi vào mà. Em bụm miệng cười, đưa cho mình cái quần đùi rồi chạy ra luôn. - Này, cho mày luôn đấy. Mặc vào đi. - Đợi tao tí tao ra ruộng luôn - Thôi, để bố mày thu nốt cái quần này của tao à? - Bố tao hôm nay đi ăn phường tối mới về. Thằng Học béo hơn mình nhiều nên cái quần có vẻ hơi chật. Thế mà vẫn nhảy nhót như thường. Hình như cả ngày nó chỉ có mỗi niềm vui duy nhất là ra ruộng tụ tập phá phách thì phải. Chứ cứ nhắc đến sách vở là khóc thét. Mình đi chậm hơn, để mặc thằng bé vừa đi vừa múa may quay cuồng trước mặt. Mình quay sang nắm lấy tay em dắt đi, chứ không thì em mải chơi mải ngó nghiêng lắm. Cả lũ trẻ cười nắc nẻ khi thấy thằng Học mặc cái quần đùi của mình. Ở quê toàn quần đen quần nâu, hôm nay thấy thằng bạn mặc quần đùi rồng bay phượng múa, nên cứ mặc sức trêu - Hoàng cho nó mượn quần không sợ nó bủm rắm thối quần à? - Quần chật thế này bủm một quả là rách luôn - Không những rách mà con rồng bay này còn ngộ độc khí chết tươi - Chúng mày im để tao kể cho Hoàng nghe chuyện hôm qua đi ăn trộm ổi - Lại gì nữa thế? Hay ho lắm đấy mà khoe - Hôm qua tao đã bảo thằng Giới bị tiêu chảy thì ở nhà đi. Nó còn cứ hóng hớt đi theo. Bọn tao trèo hái ổi thì nó ngồi ị ở dưới gốc cây. Đang ị ngon lành thì mấy ông bảo vệ ra bắt. Thằng bé không kịp chùi cứ vừa vác quần vừa chạy. Tao bị bắt là vì thương nó chạy chậm cùng nó đây này. Chết cười. Cái bọn này không ngày nào là không có chuyện. Có thằng cười mãi không ngậm được mồm nên rớt cả rãi. Em cứ núp sau lưng mình khúc khích không dám cười to. Gần lũ trẻ này được có hai ngày mà sao yêu chúng nó quá. Mai về thành phố lại bị cuốn vào guồng quay của công việc. Nghĩ đến mà nản. Bọn trẻ biết mai mình đi nên lôi mình đi đủ mọi chỗ, đào trộm khoai với bẻ ngô nướng cho mình ăn. Có trò gì chơi là lôi mình theo. Những ngày về quê là những ngày bình yên và vui vẻ nhất với mình và em. Nhìn nụ cười của em là mình đủ biết trái tim em hạnh phúc đến nhường nào. Ước gì mình có thể bảo vệ em khỏi những nỗi sợ hãi, để em luôn luôn được cười tươi như thế. Ôi, mới chỉ một tháng thôi. Mà sao cuộc sống của mình lại được thêm cái mục đích to đùng. Không chỉ sống cho mình, cho bố mẹ, mà còn sống vì em nữa. - Này, con Vi mắt kém hả mày? - Thằng Học khều khều mình hỏi nhỏ - Không! Hỏi gì kì vậy? - Thế sao mày suốt ngày phải nắm tay nó dắt đi? - Vi là bạn gái tao thì tao nắm tay Vi đi chơi thôi! - Ui zời, rách việc. Đụng vào bọn con gái như bị điện giật ý. Tao diễn văn nghệ mà cô giáo nịnh mãi tao mới dám cầm. Cầm một phát thấy tê tê người lại buông ra luôn Mình cười lớn. Cái thằng ngô nghê. Lớn rồi khác biết. Nói vậy chứ trước khi quen em mình cũng nhát bỏ xừ. Nhất là lần bị em tát xong càng nhát. Nhìn thấy gái là run bắn. Cứ nhắc đến cái tát của em là bao kỉ niệm như những thước phim lại dội về. Nghĩ mà thấy ấm áp vui vui. Tối đến hai đứa lại cùng bà quây quần bên bếp lửa. Bà vừa nấu cơm vừa dụi dụi lau nước mắt. - Bà ơi, con đi rồi cuối tuần con lại về với bà mà! - Ừ! Đứa nào cũng nói thế rồi tít mít cả năm chẳng thấy đâu. Em dễ cười dễ khóc, thấy bà nói thế đã lén quay mặt đi lau nước mắt cho mình khỏi nhìn thấy. Ôm lấy bà hít hà mùi trầu thơm. Nhất định mình sẽ chăm về thăm bà. Không để cho bà lủi thủi một mình ở cái góc này mãi được. Trước khi đi ngủ, mình và em sắp xếp đồ. Nhìn mặt em buồn thiu. Muốn chọc em vài câu nhưng thôi. Vì lòng mình lúc này cũng nặng như chì. Gói mấy cái quần đùi vào một túi riêng, nhét vào ngăn bên phải ba lô xong, mình kéo em trèo lên ôm bà ngủ. Giấc ngủ kéo đến nhanh chóng sau một ngày đùa vui thấm mệt. Trong giấc mơ vẫn lảng vảng hình ảnh bà ngồi cạnh bếp lửa trộm lau nước mắt. Ánh lửa đỏ lừ đôi tròng mắt mờ sương… heokool Cà rốt, trứng hay hạt cà phê? 20 C25. Sáng ra cổng đã thấy mấy đứa ngồi đung đưa chân trên bờ tường nhà thằng Học rồi. Cả lũ bá vai bá cổ hát cái bài gì nghe nhạc quen quen nhưng bị bọn này xuyên tạc đi. “Khi tóc thầy bạc, chúng em vẫn còn ngu. Khi tóc thầy bạc trắng chúng em vẫn ngu như lúc đầu. Thời gian trôi qua, tiền nhiều mà không khôn ra. Tuổi ấu thơ… em đi học, ngu như bò” Vừa hát xong cả lũ bị mấy bà đi qua chửi ầm ngõ xóm. - Tiên sư bố lũ mất dậy, cho ăn cho học mà đầu toàn cứt. Lạ cái là ở quê, bất kể cái gì, từ đẹp đẽ hay ho cho đến xấu xa tồi tệ là toàn đem ra so sánh với phân. Hic. Lần đầu tiên thấy một đại lượng so sánh khủng khiếp như thế. Trò hát xuyên tạc này thằng Học đầu têu là cái chắc. Cái thằng, nghịch cái gì cũng giỏi. Mỗi tội học dốt. Hình như bố nó vẫn chưa trả quần hay sao mà vẫn thấy nó mặc cái quần của mình. Đít quần vàng khè toàn đất. - Mày về thành phố bây giờ à? - Ừ.. Mặt mình ỉu xỉu như bánh mì ngâm nước. Vi chạy ra níu níu tay mình - Hoàng ơi hay chơi nốt sáng nay rồi chiều về nha! - Vi không muốn về à? - Em không ! Nhìn mặt em nũng nịu nhăn nhó mà thương quá. Mình gật đầu cho em cười. Em cứ lắc lắc cái tay mình rồi nhảy khắp sân. Bọn trẻ đang ngồi trên tường cùng nhảy xuống rú ầm lên làm mình cảm động dã man. Thằng Đạo không biết bị đứa nào du nên ngã có vẻ đau - Dm thằng chó Biên đẩy bố ngã gãy răng rồi ! Con đĩ. - Bố xin lỗi, tại vui quá hóa rồ, há mồm ra bố xem nào ! - Dẹp ra ! Bố ghét mày. Mồm nó nhể máu chút xíu thôi. Chắc chỉ vấp nên sứt môi một tí chứ chưa đến nỗi gãy răng. Định chạy vào nhà lấy thuốc quết lợi cho nó thì đã thấy nó bứt mấy lá cứt lợn bên rào bỏ mồm nhai nhai. Bọn này có mấy bài thuốc thiên nhiên không cần pha chế qua nhiều bước. Cứ đụng máu me là có thể dùng luôn. - Thế ra đồng chơi với chúng tao nốt hôm nay đi - Nhưng bà tao ở nhà một mình... - Để tao ! Thằng Học chạy vào lôi bà nội ra cổng - Bà ơi ra đồng vặt đỗ đi bà, con phần cho bà cả một luống. Đi đi bà Bà cười móm mém rồi cũng lật đật đi cùng bọn mình. Vui quá. Mình bị lũ trẻ lôi đi trước. Em bám tay bà đi đằng sau. Đùa chứ mình con trai nhưng dễ khóc cực. Bọn trẻ vô tư này đôi lúc làm mình phải lau trộm nước mắt. Ở thành phố chẳng bao giờ mình được cảm nhận những tình cảm giản dị mà ấm áp thế này. Thằng Học chạy về nhà cầm ra cái diều hình trăng khuyết to đùng ra khoe. - Hôm nay tao cho mày chơi diều nhá. Đêm qua ngồi lụi hụi vót tre dán giấy. Sáng sớm dậy làm nốt. - Ủa mày làm cho tao chơi á ? - Chứ còn sao nữa. Cảm động muốn khóc. Hu Hu. Cầm cái diều mà lòng lâng lâng. Tuy không đẹp đến mức xuất sắc nhưng trong lòng mình nó luôn là cái diều đẹp nhất mà mình từng có. Mới ngó thấy cái diều, thằng Lực rẽ ngay về nhà nó, cầm theo mấy hộp màu. - Để tao vẽ diều cho. Qua chị tao mới mua mấy hộp màu này về, quết bằng bút lông màu mượt phải biết. Ra đến đồng, bà và em đi vặt đỗ để nấu bữa trưa, mình ngồi bãi cỏ tô diều với lũ trẻ. Không có đủ bút lông nên chúng nó nhổ những tia cỏ nhỏ rồi buộc lại một nhúm, quết màu ra rồi tô. Mỗi đứa vẽ một hình, đứa vẽ ô tô, đứa vẽ quả bóng, đứa vẽ con trâu, đứa vẽ mây trời. Chúng nó dành riêng cho mình một khoảng giữa để mình muốn làm gì thì làm. Mình ngồi nghĩ mãi không biết vẽ gì, nên đành viết chữ Hoàng Vi có trái tim ở giữa. Bọn trẻ trông thấy thế rú ầm lên. - Chúng mày ơi thằng Hoàng với con Vi hóa ra yêu nhau - Tuổi nhỏ mà yêu đương, bày đặt. - Thảo nào thấy hai đứa suốt ngày nắm tay - Thế hôm nọ mày đi hát nắm tay con Huệ cũng là yêu nó à ? - Im mồm, đấy là tao bị bắt - Đúng rồi, như đứa nào thèm nắm cái chân lợn của mày - A thằng chó. Dm mày dám bảo tay bố là chân lợn. - Ha ha... Mình cười. Nhìn lại cái diều thấy loang lổ đủ thứ hình, chỉ có dòng chữ Hoàng Vi của mình là rõ nhất. Thằng Học lúi húi gỡ đống dây dù ra để thả diều. Thằng Đạo cầm diều chạy ra phía xa giơ lên hứng chiều gió, còn mình đứng cùng bọn trẻ cầm dây diều thật chắc để điều khiển. Diều bay lên cao trong tiếng reo hò của cả lũ. Chữ Hoàng Vi mình đã cố ý viết to nhất có thể, nên diều bay lên cao rồi mà vẫn còn thấp thoáng ẩn hiện dòng chữ ấy. Vi cứ ôm rổ đỗ nhìn theo hướng diều. Em cười hiền hiền. Mắt lấp lánh hạnh phúc. Có thể em cũng không tin được chỉ trong một tháng, mà một thứ tình cảm lại sinh sôi và nảy nở một cách mãnh liệt đến vậy. Từ cái lúc giận nhau ghét không thèm nhìn mặt, giờ em đồng ý nắm tay mình, nép vào vòng tay mình, theo mình đi đến mọi nơi trên thế giới này và bỏ mặc sau lưng tất cả mọi khổ đau của hiện thực. Mắt em bỗng ướt trong khi miệng em vẫn nhoẻn cười. Trái tim mình trùng xuống. Vội thả dây diều chạy về phía em. Chỉ đứng nhìn em ở khoảng cách gần thế này thôi. Không dám ôm em vì còn có nhiều người ở đó, dù lòng rất muốn. Em nhìn mình mãi. Ánh mắt em làm mình như tan chảy ra thành nước, ngấm sâu xuống đồng ruộng. Ánh mắt tin tưởng và chấp nhận giao phó cả cuộc đời em cho mình. Một mối quan hệ gắn bó ràng buộc chặt chẽ như cánh diều và cuộn dây vậy. - Thằng kia sao đang thả lại vứt dây ? Diều bay mất mẹ rồi. Tiếng thằng Học quát ầm lên làm mình chợt tỉnh. Em lại phá lên cười. Mình áy náy gãi đầu gãi tai chạy về chúng nó. - Để tao chạy đi nhặt về cho - Nhặt cái gì ? Bay mẹ sang làng bên rồi. Sang đấy chúng nó chặn đường đánh chết. - Đánh cái gì mà đánh. Làm gì chúng nó đâu mà chúng nó đánh. Nói xong mình chạy theo hướng diều rơi. Cả lũ thấy thế cũng chạy theo. Vừa bước tới cổng làng Thượng đã nhìn thấy ngay tờ giấy trẻ trâu dán bên cổng làng. Bất kể trà giẻ lớn bé, nam nữ gái trai. Gặp ai làng Hạ xông vào đấm hết’’. Cái luật gì mà vô lý vậy trời ? Cứ thế này thì đấm nhau suốt ngày à ? - Chúng nó viết thế thôi. Chứ chúng nó nhắm vào bọn tao là chủ yếu này - Chúng mày làm gì mà để chúng nó hận thế ? - Tại chúng nó trước, chúng nó sang làng mình ăn trộm nên bọn tao mới phải đào hố cứt bẫy chúng nó. Chúng nó rơi xuống hố nên thù bọn tao. - Có phải mỗi chúng nó ăn trộm đâu. Chúng mày cũng hay sang bên này ăn trộm hoa quả còn gì. - Ờ thì... Thằng Học im luôn. Cứ suốt ngày đầu têu mấy trò hư thân không à. Diều rơi vào bãi dưa cách cổng làng Thượng một chút nên phải chạy vào lấy. Đoán không sai. Lại gần chỗ diều rơi đã thấy một đám bu quanh đấy đợi bọn mình. Thằng nào thằng nấy mặt cũng hả hê như chết đuối vớ được cọc. Mình là thằng quyết định đi đòi diều nên đành phải ra giáp mặt. Run gần chết luôn. Chỉ sợ bị đánh cho tơi tả thì nhục. - Diều đứt dây nên bay sang đây. Cho xin nha ! Thấy không thằng nào đáp lời, mình cứ bạo gan tiến đến lấy. Thằng to đầu nhất nhảy ra ngăn. - Muốn lấy đồ thì phải tuân thủ luật - Luật gì? - Cởi quần ra. Bọn tao mỗi đứa búng 2 phát! - Cái gì? Búng thế thì còn gì là người. Không khéo để chúng nó búng thì nát ra chứ lấy gì mà dùng. - Làm gì có chuyện đấy! Luật ở đâu đấy? - Luật của bọn tao! Được không? - Không! Bực với bọn trẻ này quá. Mình hơn nó mấy tuổi liền nhưng vì yếu thế mà phải nín nhịn. Giằng lấy cái diều chạy về. Chưa được mấy bước thì bị túm lại đè xuống đất. Cả lũ này nhất định tụt quần mình ra để hành hình. Hốt quá hét ầm lên. - Vi ơi cứu tao! Chúng mày ơi cứu anh. Hoảng quá hét lẫn lộn hết cả. Lũ mất dậy này. Đạp được mấy thằng ra thì lại có thằng khác lao vào. May mà hôm nay mặc quả quần bò chứ cứ tung tăng quần đùi thì bị lột truồng từ nãy rồi. Lũ trẻ làng mình lúc đầu trần trừ sau cũng lao vào choảng nhau để cứu mình. Khổ quá. Có mỗi cái diều mà cuối cùng đánh nhau loạn xạ. Lạ nữa là người lớn đi qua không ai chịu vào can. Để bọn trẻ mặc sức đánh nhau. Cứ thế này thì lát nữa có án mạng mất. - Chúng mày thôi ngay đi. Được rồi. Bố cởi ra đây. Búng nhanh cho tao còn về. Cả bọn đang vật nhau tự nhiên ngớ hết người, đứa nào đứa nấy cũng nghển cổ lên chờ mình. Trẻ con hiếu thắng thôi chứ mình biết chúng nó cũng chẳng hào hứng gì cái trò búng chim thằng khác đâu. Đang đau khổ cởi cúc quần thì nghe thấy tiếng ấm ấm quen thuộc đằng sau. - Trời ơi! Diều của bà cho bà xin. Sao lại đánh nhau rách hết quần áo thế kia! Bà nội!!! Hic… Vi dắt bà đến từ bao giờ. Chạy lại đỡ bà. Trên tay bà vẫn còn cầm rổ đỗ. Bà phủi phủi đất cát trên quần áo mình rồi đi đến chỗ lũ trẻ làng bên khẩn khoản xin. Cả lũ mềm nhũn như cháo, đưa diều cho bà bằng hai tay. Bà đúng là hiệp sĩ của lòng con. Hu hu. Không có bà không nay con chết chắc mất. Thằng Học ra chỗ bọn làng bên thương lượng. Trông mặt mũi nghiêm túc vđ. - Thôi, bọn tao về đây. Xí xóa. Chúng mày xé tờ giấy dán ở cổng làng đi. Sau này muốn ăn ngô nướng sang bãi bọn tao khác bẻ cho mà ăn. - Ờ… Thế chúng mày muốn ăn dưa thì sang đây, tao hái rồi cùng ăn. - Hê hê, nhớ nhá. Tao về đây. Mai lại đá bóng nhá. Đi được một đoạn thì thằng Lực hét ầm lên. - Tiên sư cha, bố biết ngay mà. Thằng chó Bính Toét lại sì mũi bôi vào áo bố. Dm mày. Quay lại thấy thằng Bính làng bên cười toe toét rồi chạy biến. Lũ trẻ làng mình cười suýt thủng ruột. Em vì đang đi cùng bà nên phải nín không dám cười to. Mình lúc này chỉ muốn vác bà trên vai. Bà là người hùng trong tim mình. Ôm bà thật chặt mà tim mình xốn xang chộn rộn bao cảm xúc. Vui nhất là cái diều Hoàng Vi vẫn còn nguyên vẹn mang về. Về tới ngõ, đành phải chào cả bọn để về nấu cơm. Đứa nào đứa nấy mặt mũi tiếc nuối đến tội. Vẫy vẫy chúng nó mà không muốn dứt. Đóng cổng vào nhà mà nghe loáng thoáng bao nhiêu tiếng chửi vọng lại. - Thằng chó Buồi sao mày lấy hết tre của bố đi vót diều. Éo mẹ nhà mày. - Bố ơi thằng Lực nó lấy hộp màu nước con vừa mua tập vẽ đi nghịch hết rồi... Hu hu... - Mày đi đâu về mà quần áo rách bươm toàn đất thế hả mấy thằng kia. - Óe, mẹ ơi con bị trâu điên đuổi, hức... - Tao vả gãy răng cái tội nói phét giờ. Dì Tám vừa nhìn thấy mày đánh nhau bên làng bên xong. Bố tiên sư con cái bố láo. - ... Xóm nhỏ lại nhộn lên một hồi lâu. Khói bếp của bà cuộn lên không trung từng vòng. Ngồi ăn với bà bữa cơm cuối, thỉnh thoảng lại dụi dụi vào bà nũng nịu. Bà lại cốc đầu mắng. - Thằng cu khỉ, ăn nhanh rồi còn về không muộn xe ! Biết là chẳng níu lại được mãi, đầu giờ chiều mình và em chào bà rồi xách đồ ra cổng. Bà chân yếu nên chỉ tiễn mình một đoạn. Vi nắm tay rồi đeo cho bà một chiếc lắc bạc, dặn bà giữ gìn và đeo luôn luôn để tránh gió. Mình ứa nước mắt không biết làm gì. Vừa đi vừa quay lại nhìn bà. Bà cứ khóc lén hoài à. Làm tim mình thắt lại. Đau ơi là đau. Bóng bà cứ nhỏ dần. Mình có thể tưởng tượng rõ hình ảnh bà cầm vạt áo chấm chấm nước mắt rồi quay vào nhà. Lại những chuỗi ngày lủi thủi một góc quê nhớ con nhớ cháu, đợi mãi mà chẳng đứa nào về thăm bà thăm mẹ. Tối nay, chỉ còn lại một mình bà ăn cơm bên bếp lửa... Ra cổng làng thì thấy bọn trẻ đứng đó đợi từ bao giờ. Mình dúi cho thằng Học bọc quần đùi. Cái tài sản mà lúc nào mình cũng ôm khư khư và sẵn sàng khóc thét nếu bị mất. - Cầm đi, dấu kĩ vào. Khi nào bố mày dấu quần còn có cái mà mặc. Nếu chật quá thì tháo ra rồi khâu lại cho rộng. Mày cố gắng lo học hành đi. Đừng nghịch nhiều. Tao đi đây ! Mẹ cái thằng. Đã đang não hết ruột. Thấy mình đưa quần cho lại còn khóc ầm lên. Mũi rãi tèm lem đầy mặt. - Dm mày cút nhanh đi... rồi thỉnh thoảng về chơi với bọn tao. Nói xong nó cũng dúi cho mình một bọc giấy. - Sắn tao mới luộc. Có cả túi đường trong ý. Mang lên xe mà ăn. Mình phải bước nhanh không khóc òa lên mất. Sao cái lũ này nó lại làm mình khổ thế chứ. Vẫy từng đứa một. Định nói thêm với chúng nó lúc nữa thì chúng nó cứ đuổi quyết liệt. - Thôi mày đi nhanh đi. Không tao bủm rắm vứt vào mặt giờ. - Đi đi. Bao giờ về thì sang hú tao nhá. - Lâu không về thì đừng có quên bọn tao nhá ! - Lần sau về bọn tao làm cho cái diều to hơn ! - Hè về lâu nha. Tao sẽ dẫn mày đi lội hồ bắt cá ! - ... Biết bao nhiêu là lời hứa hẹn. Em dắt mình đi thật nhanh. Em không nín được khóc. Cứ nức nở từng hồi. Ôm lấy vai em mà đi. Lau nước mắt cho em. Dỗ em mãi. Mình biết em buồn lắm. Rời góc quê bình yên để về lại ngôi nhà đầy rẫy những hiểm nguy và sợ hãi. Ước gì được che chở cho em mãi. Để không bao giờ thấy em khóc như thế này. - Hoàng ơi ! - Ừ ! - Mình sẽ lại về đây nhé ! - Ừ ! - Thật nhé Hoàng ! - Ừ, anh hứa ! Nhất định sẽ về ! Em cố nhoẻn miệng cười. Tay lau nước mắt nhìn đi chỗ khác. Cái hồ sen hôm về em chỉ cho mình cứ lăn tăn nước như vẫy chào. Không biết lần sau về có đúng mùa sen không nhỉ. Cho em ngắm sen thỏa ước mơ luôn. Ngoảnh lại đằng sau vẫn thấy lũ trẻ loi choi loi choi ở cổng làng. Những tiếng hát nghịch ngợm vẫn vang vang sau lưng. “Khi tóc thầy bạc, chúng em vẫn còn ngu. Khi tóc thầy bạc trắng chúng em vẫn ngu như lúc đầu. Thời gian trôi qua, tiền nhiều mà không khôn ra. Tuổi ấu thơ… em đi học, ngu như bò” ….
Sau 10 năm trời sống dưới sự dằn vặt cùng những bí mật mà bản thân của thời ngày xưa chưa giải đáp được, cuối cùng tôi cũng chỉ có thể lặng im mà nhìn những bí mật này dần vùi lấp theo thời gian. Điều này khiến tôi cảm thấy không thoải mái 1 chút nào. Nó như nói lên 1 điều rằng 'tất cả những gì ngươi đã trải qua 10 năm trước, căn bản đã là vô nghĩa rồi' Bất giác hít 1 ngụm khí lạnh, bản thân tôi cũng không thể ngờ...mình sẽ được "gặp lại" cánh Cửa thanh đồng này. Tôi cũng không nghĩ nhiều đến vậy, tuy rằng thân xác không có gì thay đổi nhưng rốt cuộc...tôi cũng đã có tuổi rồi. Trong thâm tâm bất giác lại nghĩ bản thân mình đã già dũng khí hào hứng tràn đầy nhiệt huyết của 10 năm trước cũng theo thời gian, biến mất rồi. Tôi làm theo những động tác của Muộn Du Bình năm xưa mà cầm Quỷ Ngọc Tỷ mở cánh cửa thanh đồng. Tiếng kèn kẹt trầm đục vang lên không khác ngày xưa là mấy, cánh cửa Thanh Đồng nặng nề mở ra, 1 bóng hình hiện lên. Dù có đánh chết nhất định tôi vẫn nhận ra được cái dáng người quen thuộc đó. Muộn Du Bình đứng đối diện tôi, khuôn mặt vẫn như xưa không có gì thay đổi chỉ là dưới cằm hắn lún phún vài cọng râu. Không lẽ trong lúc nhàm chán tên này lấy Hắc Kim Cổ Đao ra cắt tóc với cạo râu? Hắn không sợ quá đà mà cắt phăng 1 miệng thịt trên mặt mình sao? À mà sợ quái gì hắn là ai chứ, là Tiểu Ca là Trương Khởi Linh - tộc trưởng của Trương gia cơ mà! Trên người hắn vẫn mặc bộ quần áo leo núi 10 năm trước, tuy khá bẩn nhưng chắc chắn cái tên Muộn Du Bình này đã bảo quản quần áo khá tốt ngoài ra trên tay hắn đang cầm Hắc Kim Cổ Đao được lau chùi khá cẩn thận. Ít ra ở trong này hắn cũng không tự ngược đãi bản thân bằng cái việc nhìn màn đêm tối mịt qua ngày. Trong lòng tôi bỗng nhói lên khi nhớ lại cái số mệnh đeo trên vai Muộn Du Bình mà bất giác nhìn về phía sau anh, đằng sau cánh cửa Thanh Đồng là bí mật của 'Chung Cực', là bí mật mà Trương gia đánh đổi mạng sống mà bảo vệ. Chúng tôi đứng đó ngắm nhìn nhau đầy "ân ái" như 2 thằng điên, ít nhất là trong cái hoàn cảnh hiện giờ. Tôi bỗng kêu lên 1 tiếng Tiểu Ca Hắn không nói gì tiến từng bước về phía tôi cho đến khi khoảng cách giữa 2 chúng tôi chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Hắn kề miệng vào tai tôi nhẹ nhàng nói "Cậu già rồi" Tôi tức giận mắng lại "Đâu như anh, trăm tuổi rồi còn chưa già!" Hắn im lặng 1 hồi bỗng nhiên sắc mặt vô cùng nghiêm trọng làm tôi còn tưởng vẫn còn vài con chim mặt người tôi giết hụt. "Ngô Tà, đưa tôi về nhà" Tôi lặng đi nhìn anh, trong lòng bỗng thấy vui vẻ lạ thường cứ như có 1 trận thủy triều nhấn chìm trái tim tôi bao bọc tôi trong làn nước của hạnh phúc. Cũng chẳng biết từ bao giờ mà nước mắt đã rơi, tôi cũng không ngờ bản thân lại yếu đuối như vậy! Mà cũng phải, 1 người ta chờ đợi suốt 10 năm giờ xuất hiện trước mắt ta, cái cảm giác vừa vui vì gặp được người đó vừa sợ người đó tựa như lớp sương mù đưa tay nắm lấy liền tan vào hư vô. Muộn Du Bình đưa tay lên lau đi nước mắt đọng lại nơi khoé mắt, từ bao giờ mà hắn lại soái đến vậy? Không lẽ đằng sau cánh cửa Thanh Đồng lại có lắp tivi? Dẹp đống suy nghĩ lạc quan quá trớn của mình đi, tôi xốc lại tinh thần đồng thời cầm lấy cổ tay Muộn Du Bình nói "Đi, Tiểu Ca! Tôi đưa anh về nhà! " Sau đó chúng tôi vượt núi Trường Bạch xuống chân núi vậy mà nó đã ngốn của chúng tôi 3 ngày liền. Suốt chặng đường cũng không cho có gì đặc sắc, không ai nói với ai nửa lời dường như ai cũng có 1 bầu trời suy tư của riêng mình, nếu có nói thì cũng chỉ là trao đổi về tuyến đường đi. Sau chặng đường dài đằng đẵng cuối cùng chúng tôi cũng về đến nhà. 2 đứa đứng đực ra đấy nhìn cổng nhà. Như nhớ ra 1 điều "gì đó" tôi chạy thẳng vào nhà cũng không quên quay ra chỗ Muộn Du Bình nhắc nhở, gì chứ tên này còn có biệt danh là "biến mất có bằng cấp" đó với lại tên này là kỹ năng sống tàn tật cấp 9 nếu có lạc tôi chỉ còn cách báo công an tìm 'trẻ' lạc thôi "Tiểu Ca chờ 5 phút rồi hãy vào nhà nhá. Anh cấm được đi đâu đấy!" Hắn đứng chờ đúng 5 phút thì mở cổng đi vào, đi qua vườn nhà và mở cửa nhà "Bùm" Chùm pháo hoa đậu nhẹ nhàng trên người Muộn Du Bình đồng thời từ trong nhà vang lên tiếng hô hét "Chào mừng Tiểu Ca về nhà!" Hắn đứng im như tượng nhìn xung quanh 1 lượt. Trong phòng gồm tôi, Tiểu Ca, Bàn Tử, Tiểu Hoa, Tú Tú, Hắc Nhãn Kính và Vương Minh. Bàn Tử chạy đến lấy tay đập vài cái lên lưng Muộn Du Bình hăng hái nói "Đồng chí Tiểu Ca, mừng đồng chí về nhà. Cậu xem bọn tôi còn chuẩn bị cả tiệc mừng nhá. Mà đồng chí Tiểu Ca à, chú cũng ác quá làm vợ Thiên Chân đây lo lắng gần chết~" Tôi tức giận đá Bàn Tử 1 cái mắng " mẹ kiếp Bàn Tử! Anh đang nói cái qué gì đó hả?" Bàn Tử đưa tay lên che miệng ra dáng thục nữ e thẹn khiến tôi phát ói, cái dáng mập ú như Bàn Tử mà đi làm cái động tác này khiến tôi chỉ hận không thể chọc mù mắt mình. Ánh mắt Bàn Tử mang nét gian tà nhìn tôi "Thiên Chân, tôi thừa biết quan hệ giữa cậu và đồng chí Tiểu Ca rồi nhá. Mẹ nó iu nhau thì nói toẹt ra đi còn phải giấu! Thiên Chân, tôi còn tưởng cậu không xuất giá Bàn gia tôi còn định tính kế ném cậu lên kiệu hoa gả cậu cho Tiểu Hoa đó" Mấy người Tiểu Hoa, Hắc Nhãn Kính nghe xong liền cười lăn lê dưới đất Tiểu Hoa bên cạnh cũng phụ họa tay chân theo Bàn Tử nói "Thiên Chân hãy gả cho anh. Em êu thích nhà lầu xe hơi muốn gì anh cũng cho~" t/g viết xong đọc lại đoạn này tác giả cười xái quai hàm Tôi định phản bác lại thì Muộn Du Bình bên cạnh ôm lấy eo tôi gằn từng chữ như tuyên bố tài sản "Ngô Tà thuộc quyền sở hữu của tôi!" Tôi nghe xong bất giác đỏ mặt, ngượng ngùng định cãi nhưng lại vừa tức vừa ngượng nên thành ra không nói lên lời. Bàn Tử đứng dậy nín cười nói "Mẹ nó Thiên Chân! Cậu xem, đồng chí Tiểu Ca cũng tỏ tềnh rồi mau đồng ý đuê. Bọn này chờ cái giây phút cậu lên kiệu hoa động phòng lâu rồi" Nói xong Bàn Tử lăn ra cười đến chảy nước mắt, dám người kia nghe xong cũng cười như bọn trốn trại, có lẽ khổ nhất là Tiểu Hoa và Hắc Nhãn Kính ngồi trên ghế nghe Bàn Tử nói xong liền cười như dại cuối cùng lật ghế ngã chổng vó dưới đất Tôi nghe xong lại càng đỏ mặt. 2 vành tai cũng bắt đầu đỏ lừ lên như 2 trái cà chua chín. Kết cục là tôi liền nằm lì trong chăn không chịu chui ra suốt 3 ngày. Còn nhóm Bàn Tử thì bị Muộn Du Bình phạt dọn nhà và đồng thời dòn 1 phòng cho Muộn Du Bình ở. ~The End~ P/s 1 chút hint ngọt nhá Kanbara_Karin_2004 tặng bà đó cẩn thận không xái quai hàm như Bàn Tử
tiểu ca ca đối diện nhà tôi